Thực ra, thứ tình đơn phương đau khổ nhất không phải là mối tình âm thầm chỉ biết giữ trong lòng không một lần dám mở lời, mà đó là thứ tình cảm vừa có vị mặn nồng của những ngày được sát cạnh, vừa có vị đắng chát của cái ngày phải buông bỏ người mà mình yêu – là mối tình mình không có quyền tự kết thúc – đơn phương với nỗi nhớ cũ mèm.
Cứ yêu người mãi thế, có buồn lắm không?
Cảm giác "đã từng", bao giờ cũng tuyệt vọng hơn gấp ngàn lần cảm giác "chưa một lần được có". Bởi thứ dằn vặt, giằng xé nhất sau một cuộc tình đều bắt nguồn từ những tiếc nuối về ngày đã qua.
Cảm giác đánh rơi những thứ mình ngỡ đã nắm chặt trong tay, cảm giác xót xa cho những điều đã từng là sâu nặng…
Cảm giác đưa tay chơi vơi để níu lấy những điều không thể một lần với tới, cảm giác quay lưng với hiện tại chỉ để tìm mãi những thứ ở phía bên kia chiếc đồng hồ…
Cảm giác nhung nhớ một hình dung đã từng được ôm trọn trong bờ vai, cảm giác vô vọng khi giật mình nhớ ra ngày xưa chỉ còn là mảnh ghép mơ hồ không thuộc về mình nữa…
Cảm giác đi tìm mãi một giấc mơ mà mình đã thức, khóc mãi về một nỗi buồn vốn đã nên buông bỏ từ rất lâu…
Yêu đơn phương người cũ là thế, chính là yêu một người đã từng yêu ta. Là yêu tiếp chuyện tình chỉ còn lại một người lạc đường, nhầm ngõ. Là đi tiếp đoạn đường vốn đã dành cho cả hai…
Cách duy nhất để kết thúc một mối tình đơn phương là tỏ tình. Còn cách duy nhất để ngừng đơn phương người cũ, chính là lãng quên.
Nghĩa là ngày xưa đó, tình yêu đó, nỗi buồn đó phải gấp nhỏ lại, cất kín đi và đừng bao giờ tự mình tìm lại nữa. Nghĩa là học lấy thói quen đừng bất chợt nhói lòng vì những điều đã cũ, đừng giật mình về những thứ đã từng có trong tay.
Nghĩa là bình thản để đối diện với những điều dễ mủi lòng và gợi nhắc đến ngày xưa. Nghĩa là vương vấn ít thôi vì ngày tháng còn dài chưa biết ai sẽ đợi ai ở đoạn đường phía trước. Nghĩa là những thứ đã qua cứ bình yên để nó theo thời gian mà trôi mất.
Yêu một người không yêu mình nữa thực ra cũng chỉ là một dạng cố chấp đến đau lòng mà thôi.