Nhưng quả thực, trong suốt nhiều năm rượt đuổi hạnh phúc với cách nghĩ cứ thích là nhích, tôi chưa bao giờ gặp may, chưa bao giờ có được một bến đỗ cho mình cảm giác bình an cả. Đàn ông cứ đến với tôi, rất nhiều, nhưng rồi họ sẽ bỏ tôi mà đi, vì lý do này hay lý do khác. Rất có thể trong những lý do họ đưa ra, chẳng lý do nào thật. Vấn đề là, họ sẽ không bao giờ nói thẳng cho bạn biết vì sao họ bỏ bạn, vì họ là đàn ông! Đàn ông đủ lọc lừa, đủ mánh khóe để không bao giờ hé cho bạn biết anh ta thực sự nghĩ gì về bạn, dẫu anh ta có ngán bạn đến tận cổ thì lời lẽ khi chia tay vẫn sẽ luôn là “anh tự thấy mình chưa đủ tốt với em”.
Bạn đang hình dung tôi là một chị già đã gặp đủ ngang trái trong tình yêu và mang đậm tư tưởng chán đời, nghi người? Kỳ thực không phải vậy. Tôi vẫn đang ở tuổi đôi mươi, thân hình bốc lửa, vẻ mặt ưa nhìn. Công bằng mà nói, tôi không sắc nước hương trời nhưng biết làm đẹp. Thế nên từ cái nhìn đầu tiên tôi đã có thể thu hút đàn ông. Trời sinh tôi vóc dáng nở nang, đường cong gợi cảm, lúc nào trong tôi cũng hừng hực thứ khao khát bản năng rất đàn bà. 18 tuổi tôi không còn là con gái. Lần đầu tiên ấy không đọng lại cho tôi nhiều ấn tượng, đó là người bạn trai ngoại quốc tôi quen khi đi du học xa nhà. Tôi không quan niệm lần đầu ấy là mất mát. Tôi dị ứng với những cụm từ như “đánh mất đời con gái”, “mất trinh” hay “mất đi cái nghìn vàng”. Đó là một cuộc gửi trao, cho và nhận, tôi cũng đã nhận đủ về mình, sao lại nói là mất mát! Lần đầu của tôi diễn ra tương đối dễ dàng, tôi đang ngồi bên chiếc ghế trong khuôn viên trường chờ tiết học sắp tới, anh thơ thẩn dạo ngang qua. Ánh mắt chúng tôi nhìn nhau, cùng mỉm cười. Cuộc chuyện trò giữa hai người như không thể hòa hợp hơn, rồi anh ấy ngỏ ý mời tôi đến chỗ của anh sau giờ tan học...
Lần đầu tiên ấy, tôi đã nghĩ, có vẻ như người nước ngoài thực sự thoáng hơn chúng ta trong chuyện tình dục. Tôi không bị đánh giá chỉ vì tôi quyết định sẽ lên giường với người cho mình hứng thú. Song sau này tôi hiểu, tây hay ta thì cũng chẳng khác biệt. Ngay cả ở Việt Nam bạn sẽ vẫn tìm được người lên giường với bạn ngay từ lần đi chơi chung đầu tiên.
Vấn đề nằm ở chỗ, bạn sống thế nào sẽ gặp được người sống thế ấy. Những người đàn ông tôi gặp chẳng ai từ chối lên giường với tôi dù là ngay lần hẹn đầu tiên. Lúc là họ chủ ý, khi lại do tôi bật đèn xanh. Cũng có những lúc tôi gặp phải anh chàng không hiểu khù khờ hay cố tình tỏ ra tử tế, yêu cầu tôi khoác áo của anh ta vào kẻo lạnh hoặc nằng nặc bắt tôi về nhà chứ không phải vô nhà nghỉ dù tôi kêu “em mệt”. Những anh chàng ấy, nếu không phải sẽ tặc lưỡi cùng tôi ở lần hẹn thứ hai thì sẽ là vĩnh viễn lặn mất tăm. Tôi cũng chưa bao giờ để ý thêm đến họ.
Cho đến một ngày. Nhìn lại những cuộc tình đã đi qua, tôi ngộ ra rằng, mật ngọt, mặn nồng thì có nhiều nhưng cái sự chân thành dường như rất ít. Anh chàng trưởng phòng một công ty chứng khoán tìm cách quất ngựa truy phong ngay sau đêm đầu tiên với tôi ngoài khách sạn. Đêm ấy tôi nhớ mình đã rất bốc lửa và chủ động, đáng lẽ anh ta phải thích thú đến nỗi không thể tách rời tôi mới phải. Anh chàng chủ quán bar cũng nâng niu tôi được đâu một tháng sau khi nhận ở tôi thứ tình cho không biếu không. Hôm chia tay anh còn cúi gằm mặt nói “chưa đủ tốt, chưa xứng” với tôi, thế mà không đầy một tuần sau buổi ấy tôi đã thấy anh tay trong tay cùng đứa con gái khác. Ngay cả người tôi đặt niềm tin nhiều nhất là anh chàng con một quan chức cấp vừa cũng nhẹ nhàng đá đít tôi sau chuyến du lịch anh dành cho tôi đến một tỉnh miền Tây Nam Bộ.
Giờ tôi hoài nghi lắm rồi, lối sống của tôi có vấn đề gì không? Có phải đàn ông sẽ chỉ “yêu” chứ không bao giờ lấy cô gái đồng ý lên giường với anh ta ngay lần đầu tiên hò hẹn? Nhưng tôi lại nghe đàn ông Việt nói “thà lấy đĩ về làm vợ chứ không lấy vợ về làm đĩ”. Câu này chẳng phải ý là họ coi trọng người vợ ngoan chứ không màng quá khứ của cô ấy hay sao? Ấy là chưa kể, tôi chưa từng làm đĩ. Những cuộc tình đã qua, tôi đâu có lấy tiền...